Chúa Nhật 25 Thường Niện – Năm C
HẠ CÁNH AN TOÀN VÀO NƯỚC TRỜI
(Am 8, 4-7; 1Tm 2, 1-8; Lc 16, 1-13)
Anh chị em thân mến,
Mỗi lần đi máy bay, khoảnh khắc máy bay chạm đất an toàn luôn khiến chúng ta nhẹ nhõm. Chúng ta thường nghe tiếp viên hàng không thông báo: “Máy bay đã hạ cánh an toàn”, thông báo ấy làm cho hành khách cảm giác bình an vì chuyến bay đã kết thúc thuận lợi, không trục trặc nào xảy ra. Từ phi công, nhân viên hàng không đến tất cả các hành khách cùng thở phào, nhẹ nhõm vì đã đến đích một cách an toàn. Trong đời sống hằng ngày, người ta cũng hay dùng hình ảnh này để nói về những người sau một thời gian dài phục vụ xã hội hay làm công việc nào đó, giờ đến lúc phải nghỉ việc. Thế nhưng, có những người khi còn làm việc lại ham lợi bất chính và coi thường lẽ phải. Giờ đây, họ được “hạ cánh an toàn”, được nghỉ ngơi, hưởng những thành quả mà đôi khi không xứng đáng với công việc họ được trao phó.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng kể một câu chuyện về người quản lý biết khéo léo sắp xếp cho “ngày hạ cánh an toàn” của mình (Lc 16,1-13). Chúa Giêsu không khen ngợi sự gian dối và những hành vi lừa lọc của anh ta. Điều Chúa muốn nhắn nhủ là: nếu như người đời còn biết khôn ngoan, nhìn xa trông rộng, biết tận dụng cơ hội hiện tại để lo cho tương lai, thì chúng ta càng phải biết dùng thời gian, khả năng và cơ hội mà Thiên Chúa đã ban để chuẩn bị cho cuộc sống mai sau, cho Nước Trời.
Người quản lý trong câu chuyện bị ông chủ gọi lên và nói: “Anh tính toán sổ sách trả lại cho tôi, từ nay anh không còn làm quản lý nữa” (Lc 16,2). Ngay lúc đó, anh nhận ra mình đứng trước tình huống khẩn cấp. Anh biết mình không thể đi làm nông quốc đất, cũng không thể đi ăn xin, nên phải tìm cách khôn ngoan. Trong những ngày còn lại, anh xoay sở, tìm cách để khi mất chức quản lý vẫn được người khác đón tiếp với lòng trân trọng và biết ơn.
Hành động tính toán của anh là làm ơn cho người khác, mặc dù tài sản đó không phải của anh. Các con nợ là nợ của chủ anh, nhưng anh đã tận dụng quyền hạn của mình trong những ngày còn lại để sắp xếp sao cho những người nợ nần ông chủ phải biết ơn và kính trọng anh. Anh gọi từng người, hỏi: “Ông nợ chủ tôi bao nhiêu?” (Lc 16,5)
và giảm nợ cho họ: một trăm thùng dầu thì viết lại năm mươi, một ngàn giạ lúa thì viết lại tám trăm. Chúa Giêsu không khen sự gian dối, nhưng khen sự khôn ngoan, khéo léo và biết tận dụng cơ hội và tạo dựng mối quan hệ tốt (Lc 16,8).
Qua dụ ngôn, Chúa Giêsu muốn nhắn nhủ chúng ta hãy biết sử dụng của cải trần gian một cách khôn ngoan để xây dựng tình bạn hữu, vun đắp mối tương quan yêu thương và chuẩn bị cho sự sống vĩnh cửu. Người không chỉ mời gọi chúng ta chia sẻ, mà còn trao cho mỗi người vai trò người quản lý: quản lý linh hồn và thân xác, tài năng, thời gian, sức khoẻ và các mối quan hệ với Thiên Chúa, với tha nhân. Tất cả đều là ân ban từ Thiên Chúa và chúng ta được kêu gọi sử dụng chúng với lòng trung thành và sự khôn ngoan. Trung thành để sống công bằng, hành động theo thánh ý Chúa, không vì lợi ích riêng mà vì lợi ích của Nước Trời; khôn ngoan để biết đặt đúng trọng tâm, sử dụng ân huệ Chúa ban sao cho sinh hoa trái thiêng liêng, làm vinh danh Thiên Chúa và xây dựng tình yêu thương với tha nhân.
Chúa Giêsu còn nhắc nhở: “Không ai có thể làm tôi hai chủ, không thể vừa tôn thờ Thiên Chúa vừa thờ tiền bạc” (Lc 16, 13). Chúng ta không để cho vật chất trở thành ông chủ đời mình, như chỉ lo kiếm tiền, làm giàu mà quên đi tha nhân, không thấy những người đang đói khát, nghèo khó xung quanh. Nhiều người vì ham tiền, ham danh lợi, giẫm đạp lên người khác, coi thường người nghèo. Thật sự, cuộc đời gắn bó với vật chất sẽ khiến con người mất đi ý nghĩa thật sự.
Trong bài đọc một, tiên tri Amos đã cảnh báo những kẻ giàu có vô lương tâm trong Israel: “Khốn thay những kẻ hái của cải bằng sự áp bức, những kẻ muốn ngày lễ mau qua để bán hàng, cân gian, bán dối, lấy đôi dép hay tiền của mà mua người nghèo khổ!” (Am 8, 4-6)
Chúa không quên những hành vi gian ác này. Đây là lời cảnh tỉnh cho chúng ta: đừng bao giờ dùng của cải để gây tổn thương cho người khác.
Trong bài đọc hai, Thánh Phaolô nhắc chúng ta cầu nguyện cho mọi người, đặc biệt là các bậc vua chúa, người cầm quyền: “Tôi khuyên mọi người, trước hết, hãy dâng lời cầu nguyện, cầu khẩn, tạ ơn, cầu cho các vua và tất cả những người cầm quyền.” (1Tm 2, 1-2)
Họ được giao quản lý đất nước, nhưng nhiều khi lại coi quyền lực là của mình, đặt lợi ích cá nhân lên trên quyền lợi dân chúng. Nếu họ làm tốt nhiệm vụ, lo cho cuộc sống êm ấm, hạnh phúc của dân, thì dù không biết Chúa, họ cũng làm đẹp lòng Người. Chúng ta có trách nhiệm nhắc nhở và cầu nguyện cho họ, để họ nhận ra chân lý và sống đúng sự thật.
Mỗi người chúng ta, bất kể tuổi tác hay địa vị, đều được Chúa trao phó vai trò người quản lý. Chúng ta quản lý chính cuộc đời mình, quản lý sứ mạng được giao, quản lý thời gian, tài năng và của cải Chúa ban. Nếu biết khôn ngoan tận dụng và sử dụng những ân huệ ấy một cách đúng đắn, chúng ta sẽ chuẩn bị hành trang vững chắc cho cuộc sống vĩnh cửu. Nhưng nếu chỉ mải mê tích góp của cải chóng qua, sống tham lam và ích kỷ, chúng ta sẽ tự đánh mất niềm hạnh phúc đích thực và để trống rỗng ý nghĩa của đời mình.
Cuộc sống của mỗi người trên trần gian đều ngắn ngủi, nên đừng để mình chỉ mải mê chạy theo của cải vật chất, cũng đừng vì lòng tham mà đánh mất tình nghĩa gia đình, anh em, hay mối tương thân với xóm giềng. Hãy biết trân trọng thời gian hiện tại và hoàn cảnh mình đang có để vun trồng tình yêu thương, để làm giàu thêm bạn hữu, qua những nghĩa cử bác ái và sẻ chia, hầu cuộc sống trở nên phong phú và chan chứa ý nghĩa hơn. Khi chúng ta biết mở lòng ra với tha nhân như thế, niềm vui và hạnh phúc sẽ hiện diện ngay trong đời này, và nhất là chúng ta sẽ được hưởng gia nghiệp Nước Trời đời sau. Chính ngày ấy, Thiên Chúa sẽ để những người nghèo khổ, những người mà ta đã từng yêu thương và nâng đỡ, trở thành những người đón chào chúng ta bước vào nhà Cha trên trời.
Anh chị em thân mến, cuộc đời chúng ta cũng giống như một chuyến bay và sẽ đến lúc mỗi người phải “hạ cánh” kết thúc và rời khỏi trần gian này. Điều quan trọng không phải mỗi người chúng ta đã có bao nhiêu của cải vật chất và tinh thần, nhưng là chúng ta đã sống ra sao với những ân huệ mà Thiên Chúa đã ban: biết yêu thương, sẻ chia và sống trung tín trong vai trò quản lý mà Người trao phó.
Xin Chúa giúp chúng ta luôn khôn ngoan và quảng đại, để khi giờ sau hết đến, mỗi người được “hạ cánh an toàn” trong vòng tay yêu thương của Thiên Chúa và được hưởng hạnh phúc Nước Trời muôn đời.
Lm Phêrô Maria Nguyễn Thái Công, CRM.