CHÚA LÀ TRỌNG TÂM CỦA ĐỜI CON
“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.” (Lc 14, 25-33)
Cha chào thiếu nhi chúng con thân mến,
Trước khi cha chia sẻ Lời Chúa, cha muốn hỏi các con một vài câu hỏi vui vui:
Nếu có người nói, “muốn làm bạn với tớ thì cậu phải bỏ hết kẹo, bỏ hết truyện tranh, bỏ hết điện thoại, bỏ hết giầy dép, quần áo đẹp nhất” thì các con có dám bỏ đi không ?
Hoặc bỗng dưng có người đến nói với các con rằng, họ sẽ cho các con thật nhiều tiền, sẽ cho các con một ngôi nhà thật đẹp, nhưng với điều kiện là các con phải bỏ nhà ra đi, phải từ bỏ và cắt đứt mọi tình cảm với ông bà cha mẹ, anh em ruột thịt… thì các con có muốn đi hay không ? (Chắc là không rồi).
Thế mà trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói một câu còn khó hơn nữa: “Ai muốn theo Thầy mà không từ bỏ cha mẹ, anh chị em, của cải, và cả chính mình nữa, thì không thể làm môn đệ Thầy.”
Nghe xong, có bạn sẽ nghĩ: “Ôi, vậy là theo Chúa thì phải bỏ hết những người thân thích trong gia đình họ hàng và cả mạng sống mình nữa thì ai mà theo nổi”
Các con thân mến, ý Chúa là không phải từ bỏ những điều như vậy theo ý nghĩa mặt chữ, nhưng Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta theo một ý nghĩa sâu xa hơn; nên chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem Chúa Giêsu muốn nói gì nhé?
Trước hết, cha muốn giải thích một chút. Khi Chúa Giêsu nói “từ bỏ cha mẹ, anh chị em, của cải…”, không có nghĩa là Chúa muốn chúng ta không thương cha mẹ, không thương anh chị em hay mạng sống của mình. Bởi vì chính Chúa đã từng dạy chúng ta: “Phải sống thảo kính cha mẹ”, “hãy yêu thương tha nhân như chính mình”…
Vậy “từ bỏ” ở đây có nghĩa là gì?
Nghĩa là tình yêu dành cho Thiên Chúa phải vượt lên trên mọi tình cảm khác trong trái tim của ta. Tình yêu dành cho Chúa phải vượt lên trên tất cả những mối liên hệ thân thiết nhất, kể cả tình cảm ruột thịt. Chúa Giêsu không hề dạy chúng ta sống vô trách nhiệm với gia đình, cũng không bảo chúng ta bỏ bê cha mẹ, anh chị em. Trái lại, chính Ngài đã nêu gương sống hiếu thảo trọn vẹn, khi yêu mến và kính trọng Đức Mẹ Maria và Thánh Giuse suốt cuộc đời trần thế.
Cha lấy ví dụ cho các con dễ hiểu nhé. Các con yêu ba mẹ các con rất nhiều, điều đó rất tốt và rất đẹp lòng Chúa. Nhưng nếu một ngày nào đó cha mẹ bắt các con phải nói dối về một điều gì đó quan trọng với người khác để đạt được lợi ích, thì các con có nói không ? Nếu trong lòng mình đặt Chúa là trọng tâm trong cuộc đời, các con sẽ biết cách trả lời đầy yêu thương: “Con thương ba mẹ lắm, nhưng con không thể nói dối, vì Chúa dạy con phải sống thật thà.”
Hay khi bạn bè rủ rê chơi game suốt ngày, bỏ học, không đi lễ… nếu các con yêu Chúa trước hết, các con sẽ biết cách chọn lựa điều đúng: “Mình cũng thích chơi, nhưng mình yêu mến Chúa và muốn làm điều Chúa vui lòng. Mình sẽ chơi với các bạn một lát thôi, vì mình còn phải làm bài tập và đi dự Thánh Lễ nữa.”
Như vậy, “từ bỏ” không có nghĩa là bỏ hết tình yêu với gia đình hay bạn bè, mà là biết sắp xếp lại tình yêu cho đúng thứ tự: Chúa là Đấng mình yêu thương trước hết, rồi từ đó mình biết cách yêu ba mẹ, bạn bè, thầy cô… một cách chân thật, tốt lành và đẹp lòng Chúa.
Các con thân mến, trong bài Tin Mừng Chúa Giêsu còn nói: “Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không thể làm môn đệ Thầy.”
Nghe tới “thập giá” chắc các con cũng e ngại phải không? Vì thập giá thường gắn với đau khổ. Nhưng “thập giá” ở đây có thể hiểu là những khó khăn, những hy sinh nho nhỏ mà chúng ta chấp nhận vì yêu Chúa.
Thí dụ, có nhiều lúc các con đang vui chơi nhưng phải tạm ngưng để giúp mẹ quét nhà; hoặc đôi khi các con phải chịu khó học bài thay vì mải mê điện thoại; hoặc là tha thứ cho một người bạn, khi bạn ấy lỡ nói xấu mình. Tất cả những điều đó chính là “vác thập giá” hằng ngày; và điều kỳ diệu là, khi chúng ta vác thập giá với Chúa, chúng ta không buồn nản mà lại cảm thấy vui, vì Chúa luôn đồng hành, biến nỗi buồn thành sức mạnh, biến khó khăn thành cơ hội để chúng ta trưởng thành.
Chúa Giêsu cũng kể hai dụ ngôn để giúp chúng ta suy nghĩ. Một người muốn xây một cái tháp, người ấy phải tính coi có đủ tiền, đủ gạch để xây không? Nếu không đủ điều kiện, đang xây tháp được nửa chừng rồi bỏ thì sẽ bị người ta cười. Hay một ông vua muốn đi đánh trận, phải tính coi quân mình ít người hơn, có nên thương lượng hòa bình không? Qua đó, Chúa muốn nhắc chúng ta: muốn đi theo Chúa không phải chuyện bồng bột hay theo cảm xúc nhất thời, mà là một quyết định nghiêm túc, suốt đời.
Cha hỏi nhỏ: ở đây có bạn nào tập đàn Guita chưa? Nếu ngày đầu tiên tập mà thấy khó quá, bỏ luôn, thì có bao giờ chơi được bài nhạc hay không?
Hoặc có bạn nào muốn trở thành ca sĩ hát hay, thì phải tập hát thường xuyên, nếu mới hát được mấy ngày bỏ hát thì có trở thành ca sĩ tương lai không ?
Hay có bạn nào muốn trở thành cầu thủ đá bóng giỏi, mới tập được vài lần thấy mệt quá nghỉ luôn thì làm sao trở thành cầu thủ đá bóng giỏi được ? (Các em trả lời). Các con thấy đấy, làm việc gì cũng phải kiên trì tập luyện. Theo Chúa cũng thế. Đó là một hành trình dài, có lúc dễ, có lúc khó, nhưng nếu trung thành thì sẽ có kết quả tuyệt vời.
Cha gợi ý vài việc các con có thể làm trong tuần này để theo Chúa. Mỗi sáng thức dậy, làm dấu Thánh giá và thầm nói: “Lạy Chúa, con yêu Chúa trên hết mọi sự.”
Trong sinh hoạt hằng ngày, khi các con gặp điều khó (học bài khó thuộc, bị bạn bè chọc ghẹo, ba mẹ sai việc…), các con hãy nhớ: “Đây là thập giá nhỏ của con, con xin dâng Chúa những hy sinh nhỏ bé”, để cứu các linh hồn và cầu nguyện cho các tội nhân được ơn biến đổi.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, các con hãy xét lại xem: hôm nay mình đã chọn Chúa là trọng tâm ngày sống của mình chưa? Hay có lúc mình chơi game, lướt điện thoại, hay sự giận dỗi… đặt những việc ấy lên trên cả Chúa, không còn nghĩ tới Chúa và tha nhân ? Nếu các con làm được, các con đang từng bước trở thành môn đệ Chúa Giêsu thật sự đó.
Để kết thúc bài chia sẻ, cha rất vui được thông báo cho các con một tin đặc biệt đầy ý nghĩa: vào lúc 15 giờ chiều nay theo giờ Việt Nam, Chúa Nhật ngày 7 tháng 9 năm 2025, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV sẽ chủ sự Thánh lễ phong thánh cho hai vị Chân phước trẻ tuổi: Pier Giorgio Frassati (24 tuổi) và Carlo Acutis (15 tuổi):
Chân phước Pier Giorgio Frassati sinh ra trong một gia đình giàu có ở nước Ý. Ba của ngài là một người làm kinh doanh lớn và từng làm đại sứ, còn mẹ là một nghệ sĩ. Nhưng trong nhà, không ai thật sự quan tâm đến việc đi lễ hay cầu nguyện.
Thế nhưng, từ khi còn nhỏ, Chân phước Pier Giorgio đã tự mình khám phá ra Chúa Giêsu và càng lớn lên, ngài càng yêu mến Chúa nhiều hơn. Chân phước rất tốt bụng. Ngài thường cho người nghèo thức ăn, giày dép và cả tiền xe buýt của mình. Có một lần, vào mùa đông lạnh giá, ngài thấy một người không có giày, liền cởi giày ra tặng, rồi đi chân trần về nhà mà không than phiền gì.
Ngài rất vui vẻ, thích chơi thể thao, thích leo núi, và có nhiều bạn bè. Nhưng Chân phước cũng rất quan tâm đến những người nghèo khổ và những người bị đối xử bất công. Khi mới 17 tuổi, ngài đã tham gia nhóm thanh niên Công giáo và gia nhập Hội Thánh Vincent de Paul để giúp đỡ người nghèo.
Chân phước thích leo núi, và ngài từng nói: “Càng lên cao, chúng ta càng nghe rõ tiếng nói của Chúa Giêsu.” Không chỉ leo núi vật lí, ngài còn leo lên “ngọn núi thánh thiện” bằng cách sống đơn giản, đi lễ mỗi ngày và có những đêm thức trắng để chầu Thánh Thể, tức là ngồi cầu nguyện với Chúa Giêsu trong nhà thờ.
Ngài thường đến thăm những người nghèo ở khu ổ chuột, mang theo thuốc men, đồ ăn và luôn làm điều đó âm thầm, không khoe khoang. Ngài cho đi rất nhiều: quần áo, tiền bạc, thời gian, nhưng niềm vui thì ngài luôn giữ lại, vì ngài tin rằng niềm vui là món quà Chúa ban để chia sẻ với mọi người.
Rồi một ngày, Chân phước bị bệnh nặng. Ngài bị nhiễm bệnh từ chính nơi ngài đã đến giúp người nghèo. Dù nằm trên giường bệnh, ngài vẫn lo lắng cho người khác. Trước khi qua đời, ngài còn viết một mảnh giấy nhỏ để nhắc bạn mình mang thuốc cho người nghèo.
Chân phước Pier Giorgio qua đời năm 1925, khi mới 24 tuổi. Ba mẹ ngài nghĩ rằng đám tang sẽ rất yên tĩnh. Nhưng hàng ngàn người nghèo đã đến tiễn biệt, khiến ba mẹ vô cùng ngạc nhiên. Họ không hề biết rằng con trai mình đã giúp đỡ biết bao nhiêu người.
Cuộc đời của Chân phước Pier Giorgio Frassati cho chúng ta thấy rằng: Muốn lên Thiên Đàng, chúng ta phải biết sống đơn giản, yêu thương và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Dù còn trẻ, chúng ta vẫn có thể trở thành người bạn của Chúa Giêsu giống như Chân phước vậy.
Còn Chân phước Carlo Acutis thì rất yêu mến Bí tích Thánh Thể. Ngài là một cậu bé thông minh, vui vẻ và rất giỏi vi tính. Ngài thích chơi bóng đá, nuôi thú cưng, có nhiều bạn bè và lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu. Nhưng điều đặc biệt nơi ngài chính là tình yêu sâu sắc dành cho Chúa Giêsu Thánh Thể. Ngài gọi Thánh Thể là “đường cao tốc dẫn đến Thiên Đàng.” Khi mới 7 tuổi, ngài đã xin được rước lễ mỗi ngày. Mỗi lần rước lễ, ngài đều chuẩn bị thật sốt sắng như thể đó là lần cuối được gặp Chúa. Dù còn nhỏ, ngài đã dâng đời mình cho Chúa và luôn giúp đỡ những người xung quanh, nhất là những người nghèo hay bạn bè gặp khó khăn. Ngài dùng tài năng máy tính của mình để làm một trang web giới thiệu hơn 100 phép lạ Thánh Thể trên thế giới, để mọi người biết rằng Chúa Giêsu thật sự đang hiện diện nơi Bí tích này. Ngài nói: “Chúng ta thật may mắn hơn cả các Tông đồ vì chúng ta có thể gặp Chúa Giêsu mỗi ngày trong Thánh Thể.”
Khi bị bệnh máu trắng, ngài dâng mọi đau đớn để cầu nguyện cho Đức Giáo Hoàng và Hội Thánh. Ngài qua đời năm 2006, khi chỉ mới 15 tuổi. Dù mất sớm, nhưng ngài để lại một tấm gương sáng cho rất nhiều người trẻ trên khắp thế giới.
Các con thấy không, các ngài cũng từng là những người trẻ như các con, nhưng đã biết dùng trái tim để yêu thương, dùng cuộc sống để làm điều tốt, và dùng từng ngày để đầu tư vào Nước Trời.
Cha mời các con cùng chắp tay, nhắm mắt và cầu nguyện với Chúa Giêsu nhé:
“Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con cảm ơn Chúa đã yêu thương chúng con thật nhiều.
Hôm nay Chúa dạy chúng con phải đặt Chúa làm số một trong trái tim mình.
Xin giúp chúng con biết yêu mến Chúa hơn tất cả mọi sự,
để từ đó chúng con biết yêu thương ba mẹ, anh chị em, bạn bè, thầy cô
bằng tình yêu thật đẹp lòng Chúa.
Xin Chúa cho chúng con biết hy sinh những điều nhỏ bé mỗi ngày,
biết vác thập giá vui tươi theo Chúa,
và luôn sống ngoan ngoãn, trung thành,
để trở nên môn đệ nhỏ bé của Chúa Giêsu.
Chúng con cầu xin nhờ Chúa Kitô, Chúa chúng con. Amen.”
Lm. Phêrô Maria Nguyễn Thái Công, CRM