Chúa Nhật XX Thường Niên – Năm C
Các con thiếu nhi thân mến,
Theo tâm lý thông thường, ai trong chúng ta cũng thích nghe những lời ngọt ngào, êm tai và đem lại niềm vui; không ai lại muốn nghe những lời khó nghe, phải không?
Nếu có ai hỏi các con “Các con thích ăn xoài ngọt hay thích ăn me chua léc?” Chắc hầu hết các con sẽ giơ tay chọn xoài ngọt đúng không? Tại sao vậy? Vì xoài có vị ngọt đặm, làm cho mình dễ ăn và còn “ngon lành cành đào nữa”; còn me ăn vào thì “chua tè le hột me”, chua đến nỗi ‘nhắm con mắt bên phải, xong rồi lại nhắm con mắt bên trái’, vì nó quá chua.
Trong cuộc sống hằng ngày cũng vậy, chúng ta thường thích nghe những lời êm tai, ngọt lịm, dễ chịu… chứ chả ai trên đời này lại thích nghe những lời không hay ho gì sảy đến với mình.
Thế mà hôm nay, Chúa Giêsu lại nói một câu khiến nhiều người có lẽ cảm thấy khó chấp nhận: “Anh em tưởng Thầy đến để ban hòa bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem chia rẽ.”
Ô, nghe lạ ghê! Chúa Giêsu được gọi là Hoàng Tử Bình An mà? Ngài luôn chúc bình an cho các Môn Đệ, sao bây giờ Ngài lại dùng lời “chia rẽ”? Các con nghe câu này có thấy… hoang mang không? Hồi cha còn nhỏ, cha cũng thắc mắc lắm. Hôm nay cha với các con sẽ cùng nhau khám phá xem Chúa muốn nói điều gì nhé.
Các con thử tưởng tượng: có một bạn quyết tâm không quay cóp trong giờ kiểm tra, nhưng cả nhóm bạn trong lớp thì rủ nhau chép bài. Bạn đó không đồng ý, thế là bị chọc ghẹo, bị nói xấu. Hoặc có bạn trong gia đình muốn đi lễ ngày Chúa Nhật, nhưng bố mẹ lại muốn bạn ấy ở nhà đi chơi. Lúc đó, bạn phải chọn: nghe Chúa hay nghe lời gia đình? Nếu chọn Chúa, có thể sẽ bị bố mẹ giận. Đó chính là sự “chia rẽ” mà ý Chúa muốn nói, ‘chia rẽ’ ở đây là sự chọn lựa sống theo Lời Chúa, chứ không phải làm theo những ý muốn sai trái.
Theo Chúa không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng nhiều khi phải gặp rất nhiều điều “phiêu diêu miền cực nhọc”. Đôi khi, chúng ta muốn làm điều tốt, nhưng lại gặp khó khăn. Các con đã từng gặp chưa? Chúa Giêsu nói trước điều đó để chúng ta không bất ngờ và sẵn sàng chấp nhận.
Bây giờ cha kể cho các con nghe một câu chuyện trong Kinh Thánh. Có một vị ngôn sứ tên là Giêrêmia. Ông sống ở một thời đất nước Do Thái bị đe dọa chiến tranh. Từ người dân cho đến vua chúa đều muốn dựa vào sức mạnh của các nước khác để cứu nước mình. Nhưng Thiên Chúa bảo Giêrêmia: “Đừng tìm sức mạnh nơi ngoại bang, nhưng hãy tìm nơi chính Chúa” (x. Gr 17,5-8)
Nghe thế, Giêrêmia mạnh dạn nói với mọi người. Nhưng thay vì lắng nghe, họ lại tức giận. Họ gọi ông là đồ “xui xẻo” tức là đi đâu cũng mang tin dữ, làm người khác sợ. Họ ghét ông đến mức ném ông xuống một cái giếng sâu, ẩm thấp, để ông chết đói, chết lạnh. Các con thấy tội nghiệp không? May mà có một người tốt bụng tên là Evét Mêléc đến xin vua cứu Giêrêmia. Ông được kéo lên, nên ông thoát chết.
Chuyện này cho chúng ta thấy: khi can đảm dám nói sự thật, đôi khi chúng ta sẽ bị ghét bỏ, bị chống đối. Nhưng Chúa luôn ở bên, không bỏ rơi ai trung thành với Ngài.
Như vậy, con đường theo Chúa vừa ngọt ngào vừa chông gai. Chính Chúa Giêsu cũng đã đi trên con đường thập giá và đã tự nguyện chết trên thập giá để bày tỏ tình thương của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu cũng hành động như một vị bác sĩ ân cần chăm sóc cho những bệnh tật của chúng ta. Ngài không thể làm ngơ trước “khối u” là tội lỗi, thói hư tật xấu đang âm thầm phá hủy cuộc sống và tình yêu trong lòng chúng ta. Cũng như bác sĩ phải cắt bỏ phần khối u để cứu mạng sống, Chúa muốn “cắt bỏ” tận gốc những điều xấu xa đang làm ta chết dần chết mòn. Dù việc đó làm ta đau đớn, phải hy sinh và từ bỏ, nhưng đó là con đường để chúng ta được chữa lành và được sống trong bình an thật sự.
Thập giá không chỉ là cây gỗ hai thanh bắt chéo, mà còn là tất cả những khó khăn ta gặp trong đời: một người bạn hay trêu chọc các con, một bài toán khó mãi không giải ra, một lần bị hiểu lầm… Nhưng Chúa dạy chúng ta đón nhận thập giá không phải như con trâu kéo cày mệt mỏi, mà như người sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với niềm vui.
Tác giả thư gửi giáo dân Do Thái đã khẳng định: “Chính Người đã khước từ niềm vui dành cho mình, mà cam chịu khổ hình thập giá, chẳng nề chi ô nhục, và nay đang ngự bên hữu ngai Thiên Chúa.” Tác giả cũng khuyên chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu chịu khổ hình để không sờn lòng nản chí khi gặp đau khổ gian nan.
“Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy ước mong lửa ấy đã bùng cháy lên!” Ngọn lửa này chính là lửa tình yêu, lửa sức mạnh để chữa lành tâm hồn và làm cháy đi những điều xấu, giúp ta trở nên tốt hơn mỗi ngày.
Các con có bao giờ thấy một cây nến trong nhà thờ chưa? Ánh sáng nhỏ bé, nhưng có thể làm sáng cả một góc tối. Chúng ta cũng vậy. Dù nhỏ, chúng ta vẫn có thể là “ngọn lửa Giêsu” trong gia đình, lớp học, khu xóm: qua việc các con nói lời tử tế, giúp đỡ người yếu thế, cầu nguyện cho người gặp khó khăn.
Thập giá là biểu tượng của đau khổ, nhưng thập giá cũng đem lại hạnh phúc và niềm vui. Chúa Giêsu đã vác thập giá và đã chết trên thập giá, nhưng Người đã sống lại vinh quang. Thập giá chỉ là một chặng đường, dùng có nặng nề đến mấy cũng chỉ là nhất thời chứ không phải là đích điểm. Đích điểm cuộc đời chúng ta chính là hạnh phúc viên mãn nơi Thiên Chúa. Người có đức tin vững vàng sẽ làm cho thập giá nở hoa và tỏa hương thơm ngát. Đó chính là hương thơm của sự thánh thiện, của lòng yêu mến và trung thành.
Vậy các con hãy can đảm để cho Chúa “cắt bỏ” những điều xấu trong lòng mình, dù có đau đớn hay khó khăn. Hãy để ngọn lửa của Chúa bùng cháy trong lòng để yêu thương, tha thứ và sống tốt hơn mỗi ngày.
Ở nhà, các con hãy vâng lời cha mẹ; ở trường, không nói xấu hay làm điều sai; ở nhà thờ, tham dự Thánh Lễ sốt sắng và giúp đỡ mọi người.
Mỗi việc tốt nhỏ bé như một ngọn đèn nhỏ, nhưng khi có nhiều ngọn đèn cùng cháy, sẽ làm sáng cả căn phòng.
Các con thân mến, theo Chúa Giêsu là một hành trình vừa ngọt ngào vừa chông gai. Nhưng Ngài luôn đồng hành, ban sức mạnh và biến thập giá thành niềm vui.
Cha mời các con hãy xin Chúa cho trái tim mình luôn cháy ngọn lửa Giêsu, để dù gặp khó khăn, vẫn yêu thương, vẫn tha thứ, vẫn chọn điều đúng. Amen.
Lm Phêrô Maria Nguyễn Thái Công, CRM.