Kho Tàng Tình Yêu

Chúa Nhật XVIII Thường Niên – Năm C

KHO TÀNG  TÌNH YÊU

Các con thiếu nhi thân mến,

Hôm nay là Chúa Nhật XVIII Thường Niên, trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu kể cho chúng ta nghe một câu chuyện rất đặc biệt. Câu chuyện ấy nói về một người phú hộ rất giàu có, có nhiều của cải, đến nỗi ông phải xây những “cái kho thật to” để cất giữ rất nhiều thóc lúa hoa màu.

Để bắt đầu bài chia sẻ hôm nay, cha muốn hỏi các con một câu vui vui:

Nhà mình có bao nhiêu cái kho?  Chắc là nhiều lắm phải không các con?

Nào là kho nhà bếp để đựng đồ ăn thức uống ngon lành như bánh, sữa, mì tôm, trái cây; rồi đến kho đựng đồ chung của gia đình, nơi để máy hút bụi, thùng gạo, hay đồ trang trí Noel. Bên cạnh các kho thì còn tủ nữa phải không? Tủ đồ chơi thì khỏi nói rồi: nào là robot, búp bê, xe hơi, xếp hình, gấu bông… tủ quần áo đẹp để giữ những bộ váy công chúa, áo cầu thủ bóng đá hay đồ đồng phục. Tủ giày dép thì xếp ngay ngắn những đôi giày thể thao, dép đi học, giày lễ… Tủ sách vở thì chứa bài tập, truyện tranh, sách học giáo lý.

Còn kho đồ cũ thì là nơi để những món mình không còn dùng nhưng vẫn tiếc không muốn bỏ. Kho bánh kẹo bí mật thì chắc nhiều bạn có, giấu anh chị em để “ăn riêng”! Nhà nào có két sắt thì đó là kho giữ tiền tiết kiệm hay giấy tờ quan trọng. Một số bạn còn có cả kho tài khoản như tài khoản game, tài khoản học online hay tài khoản mạng xã hội. Thậm chí, có bạn còn có kho hình selfie, toàn những tấm hình đẹp chụp một mình, hay kho video đăng mạng, nơi chứa các clip mình quay để chia sẻ với bạn bè hoặc chỉ để ngắm một mình thôi.

Chúng ta thường xây và tích trữ những cái “kho” này để làm gì các con?

Để giữ những thứ mình thích, mình dùng, hay những gì mình cho là quý giá, để dành cho sau này, để khoe với bạn bè, hoặc… để giấu đi không muốn ai đụng tới.

Nhưng nếu các con để ý, chúng ta còn một cái “kho” rất đặc biệt mà ai cũng có, đó là “kho của linh hồn”, nơi chứa đựng tất cả những điều tốt lành, yêu thương, lời cầu nguyện, niềm tin và sự sống đến từ Thiên Chúa.

Hôm nay, trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu cũng kể cho chúng ta nghe về một cái “kho” khác, kho lẫm của một người phú hộ rất giàu có.

Đây là một người đã đạt được tất cả những gì thế gian mơ ước: mùa màng trúng lớn, kho lẫm đầy tràn, tài sản dồi dào… đến nỗi ông đã lên kế hoạch phải phá bỏ kho cũ, để xây kho mới, vì tài sản hoa màu quá sức nhiều và ông tự mãn thốt lên: “Hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã” (Lc 12,19)

Thành công của ông phú hộ, cũng là ước mơ của nhiều người chúng ta. Sau những tháng ngày lao nhọc, ai lại không ước mong một cuộc sống an nhàn, với khối tài sản tích lũy? Nghe thì đầy lý lẽ. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngây ngất ấy, một tiếng nói từ trời vang lên: “Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi. Thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ thuộc về ai?” (Lc 12,20)

Cuộc đời của ông giống như: “Con như người thợ dệt, đang mải dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ.” Cái chết đến bất ngờ. Bao toan tính khôn ngoan bỗng trở nên vô nghĩa và người phú hộ chẳng còn gì ngoài sự hối hận muộn màng. Tất cả của cải ông tích góp, những kho lẫm đầy ắp sẽ thuộc về ai? Tưởng mình sẽ sống nhiều năm trong dư dật, ông lại ra đi với hai bàn tay trắng.

Các con thiếu nhi thân mến,

Người phú hộ trong dụ ngôn không bị Chúa chê trách vì sự giàu có của ông. Giàu có không phải là điều xấu. Nhưng điều khiến ông bị Chúa gọi là “kẻ khờ” là vì ông chỉ biết nghĩ đến bản thân, chỉ lo tích trữ cho chính mình mà quên mất Thiên Chúa và những người xung quanh. Trong cuộc sống của ông, không có một lời tạ ơn Chúa, không có một hành động chia sẻ cho người nghèo. Ông chỉ sống trong thế giới của chữ “tôi”: tôi nghĩ, tôi làm, tôi tích trữ, tôi phá kho cũ, tôi xây kho mới, tôi ăn, tôi uống, tôi vui chơi… Đáng buồn nhất, ông còn coi cả linh hồn như một món tài sản trong tay mình, như thể ông làm chủ được cả sự sống đời đời.

Các con thấy đó,

Chúa Giêsu đang nhắc nhở chúng ta hãy cẩn thận, đừng để mình cũng giống như người phú hộ ấy. Nhiều khi trong cuộc sống, chúng ta dành rất nhiều thời gian tiền bạc để mải mê “xây kho” như ông phú hộ: kho đồ chơi, kho điện thoại, kho game, kho tiktok, kho bánh kẹo, kho hình đẹp để đăng mạng xã hội, hay kho bí mật để giấu những điều không muốn ai biết.

Rồi lại có cả “kho thân xác” nữa. “Kho thân xác” là gì ? Đó là khi chúng ta quá lo chăm chút cho vẻ bề ngoài của thân xác: có bạn soi gương suất ngày, chải tóc hoài, chọn quần áo đẹp nhất, giày mới nhất… Dành hàng giờ để chăm chút bên ngoài, nhưng lại không dành nổi vài phút để nói chuyện với Chúa hay đọc một lời kinh.

Trong khi đó, có một cái kho quý nhất, là “kho linh hồn”, thì lại bị nhiều người… bỏ quên. Kho ấy bị “ốm o gầy còm”, bị suy dinh dưỡng vì thiếu ơn Thánh, vì không được nuôi bằng lời cầu nguyện, Lời Chúa, hay những việc tốt lành. Thiếu ân sủng của Chúa, linh hồn cũng “đói” giống như cái bụng đói mà không có cơm ăn vậy. Buồn biết bao, khi người ta chăm chút cho mọi thứ tạm bợ, nhưng lại bỏ đói chính kho tàng quan trọng nhất, là linh hồn, nơi giúp chúng ta sống hạnh phúc mãi mãi với Chúa trên thiên đàng!

Các con thiếu nhi thân mến,
Sau khi nghe dụ ngôn người phú hộ hôm nay, mỗi người chúng ta, dù là người lớn hay thiếu nhi, đều được Chúa Giêsu nhắc nhở: đừng chỉ lo tích trữ của cải bên ngoài, mà phải biết làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Điều đó nghĩa là chúng ta phải chăm lo cho “kho linh hồn”, chứ đừng chỉ chăm chút cho “kho thân xác” hay “kho bánh kẹo”, “kho đồ chơi”, “kho hình đẹp” của mình mà thôi.

Vậy làm sao để chúng ta sống điều ấy mỗi ngày?

+ Nếu các con có kho đồ chơi, thì đừng giữ hết cho riêng mình. Hãy biết chia sẻ với bạn, với em nhỏ, hay với những bạn nghèo không có đồ chơi.

+ Nếu các con có kho bánh kẹo, thì đừng giấu kỹ để ăn một mình. Hãy biếu mẹ một viên kẹo, chia cho bạn bè, vì tình yêu thương thì ngọt hơn cả bánh kẹo.

+ Nếu các con có tủ quần áo đẹp, hãy biết giữ gìn sạch sẽ, không đua đòi. Và nếu có áo đẹp mà bạn mình thiếu, sao ta không thử tặng một bộ đã chật rồi cho người cần?

+ Nếu các con có tủ sách vở, hãy biết học chăm chỉ, dùng sách để học điều tốt, và nếu bạn mượn sách, hãy vui vẻ cho mượn.

+ Nếu các con có kho hình đẹp, video mạng xã hội, thì hãy đăng những điều tốt lành, vui tươi và nhẹ nhàng, đừng đăng những điều khoe khoang hay làm buồn lòng người khác.

Và nhất là, nếu các con đã có tất cả các “kho” đó, thì đừng quên xây dựng “kho linh hồn” của mình mỗi ngày. Cha gợi ý vài việc nhỏ các con có thể làm để làm giàu kho linh hồn:

+ Mỗi sáng và mỗi tối dâng một lời cầu nguyện nhỏ cho ba mẹ, thầy cô, bạn bè, cho các linh hồn.

+ Mỗi tuần, đi lễ Chúa Nhật sốt sắng, lắng nghe lời Chúa và tham dự Thánh Thể với cả con tim.

+ Mỗi ngày, làm ít nhất một việc tốt: vâng lời, dọn bàn, giúp mẹ, nhường đồ chơi, an ủi bạn buồn…

+ Và nhất là: luôn sống thật thà, không nói dối, không ích kỷ, không đánh nhau hay ganh ghét bạn bè.

Chính những việc nhỏ ấy sẽ giúp “kho linh hồn” của các con ngày càng đầy lên, sáng lên bằng ánh sáng của Chúa Giêsu.

Để kết thúc bài chia sẻ, Cha xin kể cho các bạn nghe một câu truyện cảm động:

Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc rộng lớn và thái bình, có một vị vua đã già yếu sau tám mươi năm trị vì. Vua là người nhân hậu, yêu thương dân chúng và luôn hết lòng vì mọi người. Giờ đây, khi biết mình sắp rời khỏi trần gian, nhà vua muốn chọn một trong hai mươi mốt hoàng tử làm người kế vị.

Ngài nói:

Cha sẽ truyền ngôi cho người con nào dâng tặng cho ta món quà quý giá và ý nghĩa nhất, thể hiện rằng con thật sự hiểu trái tim của một vị vua.

Thế là các hoàng tử lên đường đi khắp nơi để tìm món quà cao quý nhất.

Hoàng tử thứ nhất cưỡi ngựa vượt núi cao, vào rừng sâu, cuối cùng mang về một thanh gươm thần ánh bạc, có thể chém sắt như bùn.

Hoàng tử thứ hai tìm được viên ngọc rồng lấp lánh, được cho là đẹp nhất trần gian.

Hoàng tử thứ ba đi học võ suốt tháng, trở về với sức mạnh phi thường, nói rằng: “Con sẽ dùng võ công để cai trị đất nước và bảo vệ ngai vàng.

Cứ thế, từng hoàng tử trở về, ai cũng mang theo những báu vật, những tài năng khiến dân chúng trầm trồ. Nhà vua mỉm cười, cảm động, ngài nhận nhưng vẫn chưa thật sự tìm thấy món quà làm rung động trái tim già nua của mình.

Cuối cùng, ngày thứ ba mươi, hoàng tử thứ hai mươi mốt mới trở về. Mọi người ngạc nhiên vì hoàng tử chẳng mang theo gì ngoài… một đôi giày cũ kỹ, rách nát, sờn cả đế.

Một số hoàng tử khác bật cười:

Em út sao thế? Món quà gì mà… rách nát đến vậy?

Nhưng hoàng tử thứ hai mươi mốt vẫn bình tĩnh tiến đến trước ngai vàng, quỳ gối dâng đôi giày lên và nói với vua cha:

Thưa phụ vương, đây chính là đôi giày mà phụ vương đã mang suốt 80 năm qua. Đôi giày ấy đã đi qua bao nhiêu nẻo đường, từ núi rừng đến đồng bằng, từ những ngôi làng nhỏ đến thành quách xa xôi. Cha đã mang nó để thăm dân, giúp kẻ nghèo, an ủi người bệnh, cứu kẻ khốn cùng và xây dựng vương quốc hòa bình như hôm nay.

Hoàng tử nghẹn ngào tiếp:

Con không mang gì quý hơn tình yêu và tấm lòng của phụ vương dành cho thần dân. Con xin dâng lại đôi giày này, như một lời tạ ơn và một lời hứa: con sẽ nối bước cha, tiếp tục con đường yêu thương mà cha đã đi.

Nhà vua lặng người. Đôi mắt ngài rưng rưng. Bao kỷ niệm xưa ùa về. Ngài cúi xuống, ôm lấy đôi giày cũ kỹ vào lòng như một báu vật, rồi quay sang các hoàng tử khác:

Các con ai cũng tài giỏi, quà tặng đều tuyệt vời. Nhưng chỉ có hoàng tử út hiểu rằng trái tim một vị vua không nằm trong gươm ngọc, hay quyền lực, mà nằm ở tình yêu vô vị lợi và lòng hiếu thảo.

Thế là, nhà vua long trọng tuyên bố:

Ta truyền ngôi cho hoàng tử thứ hai mươi mốt, người đã dâng tặng ta kho tàng quý nhất: tình yêu và lòng biết ơn.

Và từ ngày đó, hoàng tử út trở thành một vị vua nhân hậu, mang đôi giày mới, nhưng luôn gìn giữ đôi giày cũ trong cung điện như biểu tượng của tình yêu phục vụ và trái tim của người cha.

       Các con thiếu nhi thân mến,

Sau khi nghe câu chuyện “Đôi giày rách”, chắc các con hiểu rồi phải không? Món quà quý giá nhất không phải là viên ngọc sáng, gươm thần, mà là tấm lòng yêu thương chân thành và sự biết ơn sâu sắc. Hoàng tử út đã dâng tặng cho vua cha đôi giày rách, món quà tưởng chừng không có giá trị, nhưng lại chất chứa cả một đời hy sinh, yêu thương, và phục vụ của vua cha.

       Cũng vậy, hôm nay Chúa Giêsu không cần chúng ta phải mang đến cho Ngài thật nhiều vàng bạc hay chiến công, nhưng Ngài đang chờ nơi chúng ta một trái tim yêu thương, một tâm hồn đơn sơ, hiếu thảo và sẵn sàng sống đẹp mỗi ngày.

Giờ đây, chúng ta hãy thinh lặng một chút và cùng cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu, con không có gì quý giá để dâng Chúa, nhưng con xin dâng cả trái tim con – với tình yêu, sự hiếu thảo, và những việc tốt nhỏ bé mỗi ngày. Xin giúp con xây dựng kho linh hồn của mình thật đầy bằng những điều đẹp lòng Chúa. Amen.

Lm Phêrô Maria Nguyễn Thái Công, CRM.