Phóng sự về vùng đất truyền giáo của Đức Lêô XIV, được đánh dấu bằng những vết thương sâu sắc, nghèo đói và tội ác, nhưng có lòng hiếu khách và đặc trưng bởi một đức tin mạnh mẽ. Trong lộ trình giữa Chulucanas, Trujillo, Chiclayo, Callao và Lima, Vatican News vạch lại cuộc đời và hoạt động của Người kế vị Thánh Phêrô, xoay quanh việc đào tạo nơi các tu sĩ dòng Thánh Augustinô, đời sống giáo xứ với giới trẻ, các gia đình, người nghèo, và cuộc chiến chống buôn bán ma túy.
“Một Giáo hoàng người Pêru! Một Giáo hoàng người Pêru!” Hơn một tháng sau cuộc bầu chọn ngài, mọi người đều nói về Đức Lêô XIV ở Pêru. Mọi người đều trìu mến mô tả ngài, vẫn nhớ những lợi ích nhận được và tình trạng nghèo đói, bất an, ô nhiễm môi trường, tỷ lệ tội phạm đã tăng hơn 70% trong 5 năm qua – điều này làm nảy sinh nỗi sợ đi tản bộ một mình muộn khuya nơi các đường phố, “vì nguy hiểm” – đã lùi lại phía sau.
Vùng ngoại ô Pachacútec (Lima)
Đối với cư dân của quốc gia Châu Mỹ Latinh này, việc Robert Francis Prevost sinh ra ở Chicago là một việc không đáng kể. “Giáo hoàng là người Pêru,” họ nói ở khắp mọi nơi, đặc biệt là ở phía bắc đất nước. Không nên bỏ qua hai mươi năm công việc truyền giáo được thực hiện bởi người đã trở thành Lêô XIV vào ngày 8 tháng 5 năm 2025, giữa Chulucanas, Trujillo và, với tư cách là Giám quản tông tòa, ở Callao, sau đó là Giám mục ở Chiclayo. Đó thực sự là một dấu hiệu sâu xa rằng nhà truyền giáo dòng Thánh Augustinô đã rời khỏi Pêru, một vùng đất của âm nhạc, niềm vui, sự chào đón, vẻ đẹp tự nhiên với Machu Picchu, Sierra, Selva và các địa điểm khác, nhưng đồng thời cũng là nơi của tình trạng nghèo đói và tàn phá.
Nghèo đói, nhân văn, niềm vui sống và chia sẻ
Những con đường bụi bặm, gập ghềnh, những túp lều bằng gỗ và gạch dính vào nhau bằng gạch nung (một loại hỗn hợp bùn), một số được tô màu trông giống như gạch Lego, một số khác có những mảnh hàng rào đơn giản làm cửa; hàng dài người nghèo đến gõ cửa các bữa ăn phát chẩn được dựng lên trong các giáo xứ hoặc nơi các sân trong của những ngôi nhà nghèo. Những khu ổ chuột rộng lớn – ở đây được gọi là pueblo nuevo – nơi khí hậu khô hạn thiêu đốt những mái nhà và nơi có nguồn nước duy nhất đến là nguồn nước của Thành phố, tưới cho 5 đến 6 luống hoa. Người ta cũng có thể thấy những ngôi nhà thờ nhỏ với những bức tường màu vàng bong tróc giờ được trang trí bằng ảnh của Đức tân Giáo hoàng, các tu viện, các ngôi nhà của các nữ tu, những tòa nhà linh thiêng có lịch sử thuộc địa với các trinh nữ được trang trí bằng đá quý, các bức tượng Chúa Kitô với tóc thật do các thanh nữ dâng tặng, các bàn thờ, với các đồ khảm đặc trưng của nghề thủ công Baroque.
Chính trong bối cảnh này được đánh dấu bởi những khác biệt và mâu thuẫn sâu sắc, và đồng thời bởi rất nhiều tính nhân văn, rất nhiều niềm vui sống, chia sẻ và khả năng cống hiến hết mình cho người khác, mà tu sĩ Robert Francis Prevost, dòng Augustinô, trong gần 22 năm, đã được đào tạo thành một nhà truyền giáo và đã sống, đã nói, giảng dạy, vui đùa, ca hát. Ngài cử hành các thánh lễ và tổ chức các cuộc tĩnh tâm, quan tâm chăm sóc đến những người hành nghề mại dâm, các phụ nữ nạn nhân của nạn buôn người hoặc bị ép làm gái mại dâm, nhằm giúp họ thoát khỏi cảnh đó và mở các cơ sở kinh doanh và cửa hàng. Ngài đi dép xăng đan, trải qua những con đường đầy basura (rác thải) và ủng lấm bùn do lũ El Niño mang theo. Cũng cử hành trong các phòng khách không có sàn, các lễ thêm sức và rước lễ vỡ lòng, hoặc ăn trưa tại nhà của các cặp vợ chồng lớn tuổi và các gia đình.
Thánh Thể
Tu sĩ dòng Thánh Augustinô, Robert Francis Prevost, đã thành lập các bữa ăn phát chẩn cho những người nghèo khác, trong các giáo xứ và nhà xứ. Ngài cũng đi khắp các khu vực lân cận để kêu gọi mọi người bằng loa, với mục đích mời họ tham dự Thánh lễ Chúa Nhật. Luôn nghiêm túc, luôn thanh thản, luôn nở nụ cười, luôn “thân thiện” và lắng nghe mọi người.
Ngài là một linh mục quản xứ tận tâm cầu nguyện và nghiên cứu giáo luật, bằng chứng là cuốn sách được đặt trên bàn cạnh giường ngủ trong phòng của ngài ở Trujillo, được các anh trai của ngài để lại nguyên vẹn; nhưng cũng là một mục tử sẵn sàng can thiệp vào đỉnh điểm của đại dịch tại khu dân cư nghèo khổ Pachacutéc, ngoại ô Callao, và gửi 4.000 con gà và lợn đến giáo xứ để nuôi những người không có thức ăn hoặc việc làm; sẵn sàng làm pizza với các tu sĩ dòng Thánh Augustinô khác và thổi nến trên bánh sinh nhật trong khi hát bài Marinera. Một mục tử sẵn sàng lái xe một mình từ khu phố này đến khu phố khác để khánh thành tượng Đức Trinh Nữ, gặp gỡ và ăn trưa với giới trẻ. Sẵn sàng khoác áo mưa đi ra đường phố bị lũ lụt tàn phá, giúp đỡ gia đình.
Rất ít tu sĩ, linh mục, giáo dân, gia đình, giới trẻ, người nghèo – rất nhiều người nghèo – có thể gọi ngài là Đức Giáo hoàng Lêô XIV. Đối với mọi người, ngài vẫn là “el padre”, “el padre Roberto” (cha Roberto). Hoặc là “Đức Cha”.
Tý Linh