Ngày 22 tháng 7 – Lễ Thánh nữ Maria Mađalêna – Lễ Kính

Bài Ðọc I: Dc 3, 1-4a

“Tôi đã gặp người tôi yêu”.

Bài trích sách Diễm Ca.

Suốt đêm trên giường ngủ, tôi đã tìm kiếm người tôi yêu: Tôi đã tìm kiếm chàng, nhưng tôi không gặp được chàng. Tôi chỗi dậy, và đi quanh thành phố, đi qua các phố xá và công trường, tôi tìm kiếm người tôi yêu. Tôi đã tìm kiếm chàng, nhưng tôi không gặp được chàng. Các người lính canh gác thành phố gặp tôi và tôi hỏi họ: “Các anh có thấy người tôi yêu không?” Tôi vừa đi qua khỏi họ, thì gặp ngay người tôi yêu.

Ðó là lời Chúa.

Hoặc: 2 Cr 5, 14-17

“Từ nay chúng ta không biết Ðức Kitô theo xác thịt nữa”.

Bài trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.

Anh em thân mến, lòng mến của Ðức Kitô thúc bách chúng ta; chúng ta xác tín điều này là một người đã chết vì mọi người, vậy mọi người đều đã chết. Và Ðức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống, thì không còn sống cho chính mình nữa, mà là sống cho Ðấng đã chết và sống lại vì họ. Vì thế, từ nay chúng ta không còn biết ai theo xác thịt nữa. Mặc dù nếu chúng ta đã biết Ðức Kitô theo xác thịt, thì giờ đây chúng ta không còn biết như thế nữa. Vậy nếu ai đã trở nên một tạo vật mới trong Ðức Kitô, thì những gì cũ đã qua rồi, vì đây mọi sự đều được trở nên mới.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 62, 2. 3-4. 5-6. 8-9

Ðáp: Lạy Chúa là Thiên Chúa con, linh hồn con khao khát Chúa (c. 2b).

Xướng: 1) Ôi lạy Chúa, Chúa là Thiên Chúa của con, con thao thức chạy kiếm Ngài. Linh hồn con khát khao, thể xác con mong đợi Chúa như đất héo khô, khát mong mà không gặp nước! – Ðáp.

2) Con cũng mong được chiêm ngưỡng thiên nhan ở thánh đài, để nhìn thấy quyền năng và vinh quang của Chúa. Vì ân tình của Ngài đáng chuộng hơn mạng sống; miệng con sẽ xướng ca ngợi khen Ngài. – Ðáp.

3) Con sẽ chúc tụng Ngài như thế trọn đời con, con sẽ giơ tay kêu cầu danh Chúa. Hồn con được no thoả dường như mỹ vị cao lương, và miệng con ca ngợi Chúa với cặp môi hoan hỉ. – Ðáp.

4) Vì Chúa đã ra tay trợ phù con, để con được hoan hỉ núp trong bóng cánh của Ngài. Linh hồn con bám thân vào Chúa, và tay hữu Chúa nâng đỡ người con. – Ðáp.

Alleluia:

Alleluia, alleluia! – Hỡi Maria, hãy nói cho chúng tôi biết bà đã thấy gì trên đường? -Tôi đã thấy mộ của Ðức Kitô hằng sống và vinh quang của Ðấng sống lại. – Alleluia.

Phúc Âm: Ga 20, 1. 11-18

“Bà kia, sao mà khóc? Bà tìm ai?”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Ngày đầu tuần, Maria Mađalêna đi ra mồ từ sáng sớm khi trời còn tối, và bà thấy tảng đá đã được lăn ra khỏi mồ.

(Bà liền chạy về tìm Simon Phêrô và người môn đệ khác được Chúa Giêsu yêu mến, bà nói với các ông rằng: “Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mồ, và chúng tôi không biết người ta để Thầy ở đâu”.)

Bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc, nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: “Tại sao bà khóc?” Bà trả lời: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi, và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?” Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó. Nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu.

Chúa Giêsu hỏi: “Bà kia, sao mà khóc? Bà tìm ai?” Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người”. Chúa Giêsu gọi: “Maria”. Quay mặt lại, bà thưa Người: “Rabboni”, nghĩa là “Lạy Thầy”. Chúa Giêsu bảo bà: “Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: “Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con”.

Maria Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: “Tôi đã trông thấy Chúa, và Chúa đã phán với tôi những điều ấy”.

Ðó là lời Chúa.

Suy Niệm

“Bà kia, sao mà khóc? Bà tìm ai?” (Ga 20,15)

Maria Mađalêna là hình ảnh của một trái tim tan vỡ vì tình yêu. Bà đến mộ Chúa từ sớm tinh mơ, không phải để mong thấy phép lạ, nhưng đơn giản để được gần bên Thầy đã khuất. Khi thấy ngôi mộ trống, nỗi đau mất mát lại nhân đôi: “Họ đã lấy xác Thầy rồi!”

Nhưng chính trong giây phút đẫm nước mắt đó, Chúa Giêsu đã hiện ra. Ngài không trách Maria vì sự mù mờ của bà. Ngài chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Bà kia, sao mà khóc? Bà tìm ai?” — một câu hỏi lay động cả trời đất, vì nó không chỉ dành cho Maria, mà còn cho tất cả chúng ta, những người đang khóc, đang lạc lối, đang tìm kiếm một điều gì đó sâu xa hơn trong cuộc sống.

Maria đã không nhận ra Chúa cho đến khi Ngài gọi chính tên bà: “Maria”. Tiếng gọi ấy đánh thức con tim bà. Tên của bà — một cách thân mật, một dấu chỉ của tình yêu. Lúc ấy, mọi mây mù tan biến. Bà đáp lại bằng tất cả tấm lòng: “Rabboni!” — “Lạy Thầy!”

Chúa Phục Sinh không chỉ là một biến cố thần thiêng, nhưng là cuộc gặp gỡ cá vị. Ngài biết rõ từng người trong chúng ta. Ngài gọi mỗi người bằng tên, mời gọi ta nhận ra Ngài ngay trong những lầm than, u tối của đời sống mình.

Chúng ta có dám lắng nghe tiếng Chúa gọi giữa những hỗn độn của cuộc đời? Hay ta vẫn đang đi tìm một “xác chết” của một niềm tin cũ kỹ mà chưa nhận ra Chúa đang sống, đang chờ đợi chúng ta nơi hiện tại?

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, con cũng như Maria Mađalêna – đã nhiều lần đến với Chúa, nhưng lại không nhận ra Ngài.

Con đã tìm Chúa trong bóng tối của nỗi sợ, của thất vọng, của thói quen đạo đức nguội lạnh.

Nhưng Ngài vẫn kiên nhẫn đứng đó, dịu dàng gọi tên con.

Xin cho con biết lắng nghe tiếng gọi yêu thương của Chúa giữa những ồn ào đời sống.

Xin cho con được gặp Chúa trong từng phút giây hiện tại, trong Lời Chúa, nơi Bí tích Thánh Thể, và nơi người anh chị em đang cần đến tình thương.

Lạy Chúa, xin cho con biết sống niềm vui phục sinh như Maria – không giữ riêng cho mình, nhưng lên đường loan báo: “Tôi đã thấy Chúa!”

Amen.