Ngày 1 tháng 8 Thứ Sáu sau Chúa Nhật 17 Quanh Năm

Bài Đọc I: (Năm I) Lv 23, 1. 4-11. 15-16. 27. 34b-37

“Các ngươi phải kể những ngày của Chúa là những ngày rất trọng thể và là ngày thánh”.

Bài trích sách Lêvi.

Chúa phán cùng Môsê rằng: “Đây là những ngày lễ của Chúa mà các ngươi phải mừng lễ trong thời gian của nó. Chiều ngày mười bốn tháng Giêng là Lễ Vượt Qua của Chúa; và ngày mười lăm tháng Giêng, là lễ trọng không men của Chúa: Các ngươi sẽ ăn bánh không men trong bảy ngày. Ngày thứ nhất, các ngươi phải kể là ngày rất trọng thể, và là ngày thánh, các ngươi không nên làm mọi việc xác trong ngày ấy”. Trong bảy ngày, các người phải thiêu hy lễ dâng lên Chúa. Ngày thứ bảy là ngày trọng thể và là ngày thánh hơn, các ngươi không làm việc xác nào trong ngày ấy”.

Chúa lại phán cùng Môsê rằng: “Ngươi hãy nói cùng con cái Israel và bảo họ rằng: Khi các ngươi đã tiến vào đất Ta sẽ ban cho các ngươi, và khi các ngươi gặt lúa, thì phải mang bó lúa đầu mùa đến cho tư tế, người sẽ giơ bó lúa lên trước mặt Chúa để hôm sau ngày sabbat, người xin Chúa chấp nhận cho các ngươi, và thánh hoá nó. Vậy các ngươi hãy tính từ hôm sau ngày sabbat, là ngày các ngươi đã dâng bó lúa đầu mùa, các ngươi tính đủ bảy tuần, cho đến ngày hôm sau cuối tuần thứ bảy, tức là năm mươi ngày, thì các ngươi phải dâng của lễ mới cho Chúa. Ngày mùng mười tháng Bảy, là ngày đền tội rất trọng thể, gọi là ngày thánh: trong ngày đó, các ngươi phải hãm dẹp tâm hồn, và dâng của lễ toàn thiêu cho Chúa. Từ ngày mười lăm tháng Bảy sẽ mừng lễ Nhà Xếp kính Chúa trong bảy ngày. Ngày thứ nhất sẽ gọi là ngày rất trọng thể và rất thánh, các ngươi không nên làm mọi việc xác trong ngày ấy. Và trong bảy ngày, các ngươi phải dâng của lễ toàn thiêu cho Chúa, ngày thứ tám cũng rất trọng thể và rất thánh, các ngươi phải dâng của lễ toàn thiêu cho Chúa, vì là ngày cộng đoàn tập họp, các ngươi không nên làm mọi việc xác trong ngày ấy.

“Đó là những ngày lễ của Chúa mà các ngươi phải kể là những ngày rất trọng thể và rất thánh, trong những ngày ấy, các ngươi phải dâng lên Chúa lễ vật, của lễ toàn thiêu và lễ quán theo nghi lễ của mỗi ngày”.

Đó là lời Chúa.

Đáp Ca: Tv 80, 3-4. 5-6ab. 10-11ab

Đáp: Hãy reo mừng Thiên Chúa là Đấng phù trợ chúng ta (c. 2a).

Xướng: 1) Hãy hoà nhạc và đánh trống râm ran; dạo đàn cầm êm ái cùng với thất huyền. Hãy rúc tù và lên mừng ngày trăng mới, trong buổi trăng rằm, ngày đại lễ của chúng ta. – Đáp.

2) Vì đó là điều đã thiết lập cho Israel; đó là huấn lệnh của Thiên Chúa nhà Giacóp. Người đã đặt ra luật này cho nhà Giuse, khi họ cất gót lên đường lìa xa Ai-cập. – Đáp.

3) Ở nơi ngươi đừng có một chúa tể nào khác; ngươi cũng đừng thờ tự một chúa tể ngoại lai: vì Ta là Chúa, là Thiên Chúa của ngươi, Ta đã đưa ngươi ra ngoài Ai-cập. – Đáp.

* * *

Alleluia: Tv 24, 4c và 5a

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin dạy bảo con về lối bước của Chúa và xin hướng dẫn con trong chân lý của Ngài. – Alleluia.

Phúc Âm: Mt 13, 54-58

“Nào ông chẳng phải là con bác thợ mộc ư? Vậy bởi đâu ông được những sự ấy?”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê quán Người, và giảng dạy người ta trong hội đường, khiến người ta ngạc nhiên và nói rằng: “Bởi đâu ông này được sự khôn ngoan và quyền làm phép lạ như vậy? Nào ông chẳng phải là con bác thợ mộc sao? Nào mẹ ông chẳng phải là bà Maria, và Giacôbê, Giuse, Simon, Giuđa chẳng phải là anh em ông sao? Và chị em ông, nào chẳng phải những người ở nơi chúng ta sao? Vậy bởi đâu ông được những sự ấy?” Và họ vấp phạm đến Người.

Nhưng Chúa Giêsu phán cùng họ rằng: “Không tiên tri nào mà không được vinh dự, trừ nơi quê quán và nhà mình”. Người không làm nhiều phép lạ ở đó, vì họ chẳng có lòng tin.

Đó là lời Chúa.

SUY NIỆM:
“BỞI ĐÂU ÔNG ĐƯỢC NHỮNG SỰ ẤY?” (Mt 13, 54-58)

Chúa Giêsu trở về quê hương, nơi Người đã lớn lên, từng sống giữa mọi người trong sự khiêm tốn và âm thầm. Ấy thế mà khi Người giảng dạy với quyền năng và khôn ngoan, thay vì mở lòng đón nhận, dân làng lại tỏ ra nghi ngờ, thậm chí khinh thường. Họ hỏi nhau: “Nào ông chẳng phải là con bác thợ mộc sao?… Vậy bởi đâu ông được những sự ấy?”

Thay vì ngạc nhiên cách tích cực, để rồi tin vào Đấng đang hiện diện giữa họ, họ lại vấp phạm vì sự quen thuộc. Con mắt người đời dễ bị che mờ bởi định kiến. Họ không thể tin rằng từ làng xóm nghèo hèn của họ, từ gia đình tầm thường như bao gia đình khác, lại có thể xuất hiện một Đấng khôn ngoan và quyền năng như thế. Chính vì vậy, Chúa Giêsu không thể làm nhiều phép lạ ở đó, bởi vì họ không có lòng tin.

Sứ điệp của Lời Chúa hôm nay thật rõ ràng:
Niềm tin là điều kiện để Thiên Chúa hành động. Không phải Thiên Chúa bất lực, nhưng Ngài tôn trọng tự do con người. Khi chúng ta đóng kín lòng mình trong hoài nghi, cố chấp, hay sự tự mãn – Thiên Chúa cũng “rút lui trong thinh lặng”.

Đôi khi, điều làm ta khó tin nhất lại không phải là chuyện lớn lao, mà chính là sự gần gũi, quen thuộc: một người thân trong gia đình sống đời thánh thiện, một lời góp ý chân thành, một ân huệ đơn sơ nhưng sâu xa… Ta dễ coi thường chỉ vì quá quen. Nhưng Chúa vẫn đang hiện diện nơi những điều bình thường nhất, chỉ khi ta mở lòng tin, ta mới có thể nhận ra và đón nhận ơn của Ngài.

CẦU NGUYỆN:

Lạy Chúa Giêsu,
Con cảm tạ Chúa vì bài học hôm nay.
Xin tha thứ cho con những lần đã hoài nghi, chê bai hay khinh thường anh chị em con – chỉ vì họ quá quen thuộc.
Xin giúp con biết nhận ra sự hiện diện của Chúa trong những điều giản dị nhất – trong một người thân hiền, một lời giáo huấn đơn sơ, hay một biến cố nhỏ bé trong đời sống hằng ngày.

Xin ban cho con một trái tim khiêm nhường và đôi mắt đức tin, để con không “vấp phạm” vì sự đơn sơ của Chúa, nhưng biết mở lòng đón nhận ơn Chúa trong từng hoàn cảnh con đang sống.

Amen.