GIỜ KINH CHIỀU.

Trong những bức tường phủ đầy gỗ gụ ấm áp của tu viện tĩnh lặng, nơi ánh sáng chiều tà nhuộm màu những ô cửa kính theo màu hồng và tím, tôi đã tìm thấy một sự an ủi thiêng liêng trong giờ Kinh Chiều. Là một người mới tập vào đời tu, tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sức mạnh của nghi lễ này, một nghi lễ đã trở thành sợi chỉ xuyên suốt trong hành trình đức tin của tôi.

Khi tiếng chuông báo hiệu giờ Kinh Chiều vang lên, các nữ tu từ khắp các ngóc ngách của tu viện sẽ tụ tập tại nhà nguyện rộng lớn. Chúng tôi bước vào trong bầu không khí trang nghiêm, mang theo những gánh nặng và hy vọng của một ngày trôi qua. Khi chúng tôi quỳ xuống trên những hàng ghế gỗ bóng loáng, một cảm giác bình yên bao trùm lấy chúng tôi.

Nghi lễ bắt đầu với lời mời gọi “Lạy Chúa Trời, xin mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài”. Khi lời ca hợp xướng vang lên, tôi cảm thấy như mình đang được nâng đỡ bởi sức mạnh của cộng đồng, được liên kết với những linh hồn đồng cảm đã đọc và hát những lời này trong nhiều thế kỷ. Những giai điệu thánh ca quen thuộc gợi lên trong tôi một cảm giác kết nối sâu sắc với quá khứ và tương lai của Giáo hội.

Bài kinh đầu tiên, “Deus, in adiutorium meum intende”, là lời cầu xin sự hướng dẫn và bảo vệ của Chúa. Lời cầu nguyện này nhắc nhở tôi về sự phụ thuộc của tôi vào Thiên Chúa và sự cần thiết phải tìm kiếm sự hướng dẫn của Ngài trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Khi chúng tôi hát “Gloria Patri”, tôi cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui và ngợi khen khi chúng tôi tôn vinh Ba Ngôi Thiên Chúa.

Tiếp theo là các bài thánh vịnh, những bài thánh ca ca ngợi Chúa từ sách Thánh Vịnh của Kinh Thánh. Những lời của các thánh vịnh này vang vọng trong tâm trí tôi, thấm nhuần tôi với lòng biết ơn, ăn năn và tin tưởng. Trong sự sâu lắng của những lời này, tôi tìm thấy những lời diễn tả cho nỗi khát khao thầm kín của tôi đối với Thiên Chúa.

Khi các bài thánh vịnh tiếp diễn, tôi nhận ra rằng chúng không chỉ là những bài hát ngợi khen đơn thuần mà còn là một cuộc đối thoại với Chúa. Tôi cảm thấy mình được mời gọi để bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc sâu kín nhất của mình với Ngài. Qua lời cầu nguyện và suy tư, tôi tìm được sự an ủi, chỉ dẫn và sức mạnh trong vòng tay yêu thương của Cha chúng tôi.

Giờ Kinh Chiều không chỉ là một nghi thức tôn giáo mà còn là một khoảng thời gian để phản ánh và đổi mới. Trong sự tĩnh lặng của nhà nguyện, tôi có thể dành thời gian để xem xét lại ngày của mình, đối mặt với những khuyết điểm của mình và tìm kiếm sự tha thứ. Tôi có thể cầu nguyện cho những người tôi yêu thương, cho những người đang đau khổ, và cho hòa bình trên thế giới.

Khi mặt trời lặn xuống và màn đêm bao phủ, nghi lễ kết thúc bằng bài ca “Salve Regina”. Lời cầu nguyện này, được hát với sự dịu dàng và tận tụy, là lời cầu xin sự bảo vệ và hướng dẫn của Đức Trinh Nữ Maria. Khi chúng tôi hát những lời “Alma Redemptoris Mater”, tôi cảm thấy mình được an ủi và được gìn giữ trong tình yêu dịu dàng của Mẹ Thiên Chúa.

Sau giờ Kinh Chiều, chúng tôi ra khỏi nhà nguyện, mang theo trong lòng sự bình an và đổi mới. Những gánh nặng và lo lắng của chúng tôi không biến mất hoàn toàn nhưng chúng được gánh đỡ nhẹ nhàng hơn, được bao bọc bởi tình yêu và sự hướng dẫn của Chúa. Tôi cảm thấy như thể mình đã được tiếp thêm sức mạnh cho ngày hôm sau, được củng cố bởi đức tin và được kết nối với cộng đồng những người cùng chí hướng.

Với mỗi giờ Kinh Chiều trôi qua, tôi càng thêm trân trọng nghi lễ thiêng liêng này. Nó đã trở thành một nguồn sức mạnh và an ủi cho tôi, một lời nhắc nhở về tình yêu bao la của Thiên Chúa và sự hướng dẫn của Ngài trong cuộc hành trình đức tin của tôi. Trong sự tĩnh lặng của tu viện, dưới những cánh cửa kính màu, tôi đã tìm thấy một nơi ẩn náu, một nơi tôi có thể gặp Chúa một cách sâu sắc và ý nghĩa.

Và khi tôi tiếp tục hành trình đức tin của mình, tôi biết rằng giờ Kinh Chiều sẽ luôn là một ngọn hải đăng trên con đường của tôi, hướng dẫn tôi đến vòng tay yêu thương của Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.

Pio Nguyên