I. LỜI CHÚA
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca. Lc 16, 19-31
19 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Pha-ri-sêu dụ ngôn sau đây: “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình.
20 Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, 21 thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta.
22 Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.
23 “Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ.
24 Bấy giờ ông ta kêu lên: ‘Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm!’
25 Ông Áp-ra-ham đáp: ‘Con ơi, hãy nhớ lại: suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ.
26 Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.’
27 “Ông nhà giàu nói: ‘Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha con, 28 vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này!’
29 Ông Áp-ra-ham đáp: ‘Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.’
30 Ông nhà giàu nói: ‘Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.’
31 Ông Áp-ra-ham đáp: ‘Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin’.”
Đó là lời Chúa.
II. SUY NIỆM
Suy niệm ngắn (Lc 16,19–31) — Lấp vực thẳm dửng dưng ngay hôm nay
Dụ ngôn người phú hộ và anh La-da-rô, câu chuyện tưởng chừng đã cũ, nhưng những gì Chúa muốn nói lại luôn mới. Chúa Giêsu không lên án giàu có; Người vạch trần sự vô cảm khiến con người xây một “vực thẳm” giữa mình và người đau khổ. Tội của người phú hộ không phải vì ông giàu có, mà là vì ông đã để sự vô cảm làm mờ mắt mình. Anh La-da-rô nằm ngay trước cổng nhà, chỉ một bước chân thôi, thế mà với người phú hộ, anh lại ở một thế giới khác. Giữa họ, một vực thẳm của sự thờ ơ đã được đào sâu, từng ngày, từng giờ.
Vực thẳm ấy, có phải đang hiện hữu trong lòng chúng ta?
La-da-rô của thời đại hôm nay là ai?
- La-da-rô ở rất gần: đó là sự Dửng dưng trong nhà: Có khi “La-da-rô” là người bạn đời mệt mỏi, đứa con đang tổn thương, cha mẹ già cô đơn. Ta ở rất gần mà vẫn xa, vì điện thoại, áp lực kiếm sống, cái tôi bị tổn thươngvà La da rô cũng là những người xung quanh như người lao động nghèo, người thất nghiệp, người mang nợ, người bệnh tật
- Những “vực thẳm” âm thầm: bữa cơm không còn đối thoại; Chúa Nhật bị lấn bởi công việc; điện thoại gần hơn người thân; tiền bạc lo toan che khuất lòng bác ái. Khi vợ chồng nói nhiều nhưng không lắng nghe; cha mẹ giáo huấn mà ít đối thoại; con cái tìm nơi khác để được hiểu. Đó là cũng là vực thẳmâm thầm đang ngày càng lớn dần
- Tiền của là phương tiện, không là chủ nhân: thế nhưng khi lịch kiếm tiền lấn át giờ cầu nguyện, bữa cơm chung, ngày Chúa Nhật, ta đã đổi chỗ ưu tiên.
- Mệt mỏi và xấu hổ: Nhiều người trong nhà mình đang “khát một giọt nước mát” (x. Lc 16,24): một lời xin lỗi, một cái ôm, một giờ được lắng nghe mà không bị phán xét.
Mẹ Têrêsa Calcutta từng nói: “Nỗi nghèo đói tệ hại nhất chính là sự cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi.” Giữa cuộc sống hối hả, chúng ta bận rộn đến mức quên nhìn sang bên cạnh. Chúng ta vô tình tạo ra những bức tường vô hình, những vực thẳm ngăn cách chúng ta với chính những người thân yêu.
Sự hoán cải không phải là chờ một phép lạ từ trời rơi xuống. Hoán cải chính là thay đổi trái tim. Là biết quay về, quan tâm và giúp đỡ những người đang cần đến chúng ta.
Cuộc đời này, có lúc chúng ta là La-da-rô đang khát khao một giọt nước tình thương… Và có lúc, chúng ta lại là người phú hộ có sẵn một giọt nước trên đầu ngón tay. Lựa chọn cho đi hay giữ lại, chính là cách chúng ta định hình số phận của mình.
III. CẦU NGUYỆN
Lạy Chúa Giê-su,
qua dụ ngôn người phú hộ và anh La-da-rô, Chúa cho chúng con thấy “vực thẳm lớn” Xin chạm vào trái tim các gia đình Ki-tô hữu chúng con để biết mở mắt – mở lòng – mở tay chúng con.
Xin mở mắt chúng con: cho vợ chồng thấy nhau trước khi thấy màn hình, thấy con cái trước khi thấy lịch làm việc; thấy “La-da-rô” là người thân kiệt sức, cụ già cô đơn, lao động nhập cư, người mất việc, bạn trẻ trầm uất.
Xin mở lòng chúng con: để Lời Chúa trở thành ánh sáng cho chọn lựa hằng ngày; cho chúng con can đảm sám hối hôm nay, bỏ thói phán xét, học lắng nghe và tha thứ trong gia đình.
Xin mở tay chúng con: để của cải không làm chủ, nhưng thành phương tiện yêu thương; biết dành một phần thu nhập cho người nghèo, trả lương công bằng, làm ăn liêm chính, chia sẻ thời giờ và tài năng.
Xin Chúa cho mỗi nhà chúng ta trở thành nhịp cầu lấp đầy khoảng cách thờ ơ. Xin cứu chúng con khỏi “cái khát” ích kỷ của người phú hộ. Xin cho chúng con biết cúi xuống trao “một giọt nước mát”: một cuộc gọi thăm hỏi, một bữa ăn sẻ chia, một giờ lắng nghe, một quyết định công bình.
Chúng con cầu xin, nhờ công nghiệp Đức Giêsu Kitô và nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria. Amen.
BPV. Giới Trẻ Gia Đình Tận Hiến
Nguồn ảnh: Long Nguyễn